“Con chim xanh biếc bay về” có thể nói là một cuốn truyện ngôn tình nhẹ nhàng nhưng chất chứa vô số bài học về cách nhìn nhận con người, cách sống và làm việc có tình người mà chú Ánh muốn gửi gắm đến người đọc thông qua những câu nói và hành động của Sâm – một chàng trai đầy bí ẩn mà cô nàng có tính cách bướng bỉnh tên là Khuê phải lật giở từng ngày.
Đơn giản có chắc là tầm thường
Quán & Chợ
Công việc hàng ngày đi mua đồ ở chợ của Khuê lại khiến mình nhớ đến quãng thời gian ngắn ngủi mà mình từng làm ở một quán trà sữa. Những công việc lặt vặt đó tuy không quá khó khăn nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ, cẩn thận và âm thầm mang đến một niềm vui khó tả.
Mình không phải vất vả như Khuê khi cô nàng phải chạy gần như tất cả các ngôi chợ lớn ở Sài Gòn để tìm mua mỗi nơi một món như gà của chị Dần ở chợ Nguyễn Tri Phương, thịt heo của cô Mười ở chợ Bến Thành, trứng vịt của dì Hai Anh ở chợ An Đông, cá tràu của chị Điệp ở chợ Bà Hoa, cá biển của dì Ba Được ở chợ Hòa Bình nhưng sau vụ dì Ba Được bị đột quỵ và không bán nữa thì khó khăn lắm Sâm mới tìm thấy chỗ chị Ký ở chợ Hoàng Hoa Thám để thay thế.


Khi lựa chọn nơi để mua hàng điều tất nhiên phải ưu tiên đó chính là chất lượng của món hàng, nhưng trên hết đó chính là chất lượng của người bán.
Lúc trước khi mua trái cây cho quán thì mình vô tình tìm đến chỗ hai cô chú lớn tuổi người miền Trung. Dù cho cô chú chỉ bán ở trên vỉa hè thôi nhưng cam của cô chú to và có nhiều nước, chất lượng tốt hơn nên giá cũng cao hơn những chỗ khác đôi chút. Không những thế, cô chú còn cư xử rất niềm nở đối với khách hàng và những người xung quanh nên sáng nào ghé mua cam mình cũng nghe thấy những tiếng chào hỏi vô cùng thân quen và gần gũi của cô chú, dù cho có vài người quen họ chỉ ghé nói dăm ba câu rồi lại đi tiếp.
Chiếc xe đạp đi cùng năm tháng
Hồi đó lúc mới lên Sài Gòn học thì chỉ có một, hai buổi đầu là mình được chị chở tới trường, những lần sau đó thì bắt đầu làm quen với việc đi học bằng xe buýt. Vài tháng sau thì cha chở chiếc xe đạp từ quê lên, và kể từ đó mình không còn phải dậy sớm để đi bộ ra con đường lớn đón xe buýt nữa, thay vào đó mình bắt đầu lon ton trên chiếc xe màu xanh.
Những hôm học buổi sáng thì sẽ được tha hồ hít thở không khí trong lành vào những buổi sớm mai khi chạy ngang qua công viên Gia Định, nhưng đến khi tới công viên Lê Văn Tám thì lúc đó lưng áo đã ướt đẫm và nắng cũng đã lên khá cao rồi, mà con đường Hai Bà Trưng lúc nào cũng vô cùng đông đúc, đầy khói bụi… nhưng dù gì thì học ở gần Hồ Con Rùa vẫn là cơ sở gần nơi mình ở nhất. Những hôm phải học ở Nguyễn Tri Phương thì phải nói là không ngày nào tới được bãi giữ xe mà mình không thở như ngựa (vì mình tuổi ngựa đó mà). Nhưng cũng nhờ có chiếc xe đạp này mà mình đã có những kỷ niệm khó mà quên cho được. Cả thanh xuân của mình đều gắn với nó cho nên nếu bây giờ mà kể lại thì không biết tốn bao nhiêu trang A4 cho đủ do đó quay lại câu chuyện thôi nào.
Quãng đời sinh viên của Khuê cũng gắn liền với chiếc xe đạp, nhưng nó lại quá sức thô kệch để cho một cô gái rong ruổi khắp các nẻo đường ở Sài Gòn này, tuy nhiên nó đảm bảo đúng độ bền theo như lời ba của Khuê đã khẳng định với cô vào cái ngày hai cha con đi tới cửa hàng bán xe đạp. Và khi nhìn thấy cô thản nhiên ngồi lên khối kim loại đó thì Sâm biết chắc rằng cô là người rất giàu dũng khí và nghị lực.
Cách nhìn khác về cuộc sống
“Có những người, dù sống rất lâu bên cạnh họ, mình vẫn không dám tự nhận là biết rõ về họ.” – Nguyễn Nhật Ánh
Mỗi ngày Khuê càng nhận thấy thêm những điều khiến cô nghĩ khác về Sâm. Sâm là người kỹ lưỡng kinh hoàng, đối với anh thói cẩu thả có thể làm chết người, chuyện này thì đọc đến phần sau mọi người sẽ rõ. Anh đã dạy cho cô rất nhiều thứ, quán ăn này không còn là nơi mà cô đơn giản nghĩ rằng chỉ làm việc tạm thời để chờ ngày tìm được công việc mình mong muốn nữa. Ở nơi này cô học được nhiều điều tưởng chừng như đơn giản, nhỏ nhặt nhưng giúp cô có cái nhìn khác về cuộc sống này.
Cũng nhờ nỗi buồn đem trả lại quà Tết cho những người bán thì Khuê mới có dịp trải qua cảm giác ngồi bên hiên vắng ngắm mưa rơi khi những người xung quanh mình vẫn đang hối hả cho cuộc sống mưu sinh, ai cũng tất bật làm việc chứ không chỉ có mình cô gái nhỏ phải bươn chải từ sáng tới tối để tìm kiếm một công việc phù hợp.
Gặp nhau là một cái DUYÊN
Cô bạn tốt nhất trên đời
Một nhân vật cực kỳ cá tính trong tác phẩm này chính là Lương, cô nàng có những suy nghĩ không phải ai cũng có được và là người thẳng tính, nhanh nhẹn, vô tư, lanh lợi và hài hước.
Cô dám chấp nhận bỏ ngang ngôi trường mà mình thấy không phù hợp để ôn thi vào ngôi trường mà cô yêu thích, đơn giản chỉ vì cô yêu văn chương, cuộc đời còn rất dài ở phía trước, mất một năm nhưng cô sẽ có được nhiều thứ khác.
Trước đây Lương chưa từng thử làm thơ, nhưng đến một ngày nọ anh chàng mặc áo pull xanh bỗng dưng nói lời chia tay trong sự ngỡ ngàng của cô dù cho trước đó hai người không hề cãi vã, thậm chí cũng không có giận hờn. Từ ngày đó Lương trở thành thi sĩ và khi trút hết nỗi khổ vào trong thơ cô thấy trong lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mà có thể vì lẽ đó mà sau khi chia tay Lương không bị suy sụp như những đứa con gái khác, như Khuê, như tôi chẳng hạn. Ngoài ra, cô nàng còn là người luôn luôn bên cạnh những lúc Khuê lâm vào chuyện buồn, vướng mắc trong tình cảm. Lương đích thị là một cô bạn tốt nhất trên đời.

Quán ăn kết duyên
Quán ăn này đã là nơi tác hợp cho vài cặp đôi cả những người làm trong quán và cả những vị khách lạ rồi bỗng thành quen. Vào một buổi chiều mưa rả rích khôn nguôi, định mệnh đã quyết định cho hai cô chú gặp nhau, cùng trò chuyện với nhau và rồi yêu nhau sau ba tháng, nhưng ba tháng sau đó họ đã chia tay nhưng cả hai vẫn thường đến quán dù cho không còn đi chung với nhau nữa.

Năm tháng trôi qua, cứ ngỡ mỗi người mỗi ngã thì cũng vào một chiều mưa nọ, hai cô chú đã cùng đi đến quán ăn. Và câu chuyện của hai cô chú sẽ có hồi kết như thế nào thì mọi người cứ xem truyện là biết nha!!!
Và vì chuyện tình của cô chú đã khiến cho Khuê suy nghĩ vẩn vơ về mối quan hệ của cô và Sâm.
Nhờ có câu nói của Sâm mà cô mới ngỡ ra một điều là tại sao cô phải sống mà suốt ngày lo sợ người khác không hiểu đúng về mình dù cô không làm gì sai cả, cuộc sống này là của cô sao lại phải để cho những lời nói của người khác kiểm soát cảm xúc của mình, tại sao lại phải sống rụt rè?


Có chắc là YÊU không?
Nỗi lòng của người thua cuộc
Cứ ngỡ Tết năm nay cô nàng sẽ được về quê vui vẻ bên gia đình, nào ngờ chuyện chồng con bất thần chen ngang khiến Khuê mong mau đến ngày lên lại Sài Gòn để không phải khó xử trước thái độ tha thiết của cha mẹ luôn mong mỏi cô nhận lời lấy thằng Sẹo.
Trong khi đó trước thái độ bàng quan của Sâm khi hay tin cô sắp phải về quê làm việc và lấy chồng đã khiến cho Khuê tức run người, và tối đó cô nàng đã lên cơn sốt.
Vì đến thăm cô nên Sâm mới gặp được Tịnh, và vì biết Tịnh là con của ông bà Mười Thái nên hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau đó Sâm không chỉ gọi điện thoại cho Tịnh để lấy lý do hỏi thăm sức khỏe của cô, mà anh chàng còn mời Tịnh đi ăn tối.
Những tưởng Sâm quan tâm đặc biệt tới cô và mối quan hệ của hai người không chỉ là giữa người dạy việc và người học việc, nhưng khi nhìn thấy những sự việc đang diễn ra trước mắt thì Khuê biết rằng mình là người ngoài cuộc.
Cô là một cô gái mộng mơ để rồi giờ đây cảm thấy như trái tim của mình đang bị bóp nghẹt, cô không còn giận hờn hay ghen tức nữa mà thay vào đó là sự trống rỗng ở trong lòng. Cô biết mình đã thua cuộc.
Cô nàng tháng sau
Không biết vì lẽ gì mà Khuê đã quyết định 1 tháng nữa sẽ trả lời cho ba mẹ cô biết về ý định đáp lại chuyện ông Bảy Sớm hỏi cưới cô cho thằng Sẹo. Mà đáng lẽ ra cô nên dứt khoát từ chối như trước đây. Có phải chăng chuyện tình của cô chú thực khách đi đến hồi kết ngọt ngào đã làm cho Khuê bị đánh thức ra khỏi câu chuyện cổ tích đẹp đẽ của mình. Chàng bạch mã hoàng tử cuối cùng cũng đã xuất hiện nhưng lại đến với Tịnh chứ không phải là cô.
Trái ngược với sự tiều tuỵ của cô thì Tịnh lúc nào cũng tràn đầy sức sống, nét tươi tắn của một cô gái đang yêu.
Và đây là lần đầu tiên Tịnh rủ cô ghé nhà chơi. Tịnh về quê vì mẹ cô bị ốm và vì bà Mười Thái bị bệnh nên cô mới có dịp bắt gặp cảnh Sâm đang đứng lấp ló ngoài cổng. Chuyện này cũng thường tình thôi vì hay tin mẹ của bạn gái mình bị bệnh thì chàng trai nào mà không tận dụng cơ hội để ghi điểm.
Đáng lẽ Khuê không còn vướng bận gì nữa vì cô đã quyết định buông tay rồi nhưng sự xuất hiện của Sâm tại đây đã khiến cho lòng cô lại dâng lên cảm giác khó chịu. So với Sâm thì dù sao thằng Sẹo cũng chỉ làm cho cô tổn thương duy nhất có một lần sau ngày mẹ nó mất mà thôi.
Hồi kết của mỗi người
Cái kết đẹp như mơ?
Đôi thực khách ngày nào
“Một cuộc tình thật sự thì KHÔNG thể tạo ra từ một phía, cũng như một nụ hôn KHÔNG thể được thực hiện chỉ bởi một người.” – Nguyễn Nhật Ánh
Nhưng cuộc tình của đôi thực khách thì rất đẹp và đám cưới của cô chú cũng đẹp vô cùng. Ngày hôm đó cô chú chỉ mời những người bạn thân thiết và các nhân viên trong quán của Sâm. Và bởi vì quán ăn này chính là nơi kết duyên cho cô chú đến với nhau nên cả hai đã tổ chức một cái đám cưới thật sự rất ý nghĩa.
Thức ăn của buổi tiệc đều là các món ở quán, cô chú cũng yêu cầu khu vực tiệc được dựng lại như khung cảnh ở quán và ngay cả tên của những bạn phục vụ cũng đặt theo tên nhân viên của quán. Cô chú dễ thương ghê. Thiệt là bây giờ để tổ chức được một đám cưới ấm áp và cảm động như vậy không phải dễ nhưng mình nghĩ sau này các bạn trẻ sẽ làm được thôi phải không nào?
Về quê lấy chồng?
Còn Khuê thì sao? Khuê sẽ theo lời cha mẹ về quê gặp mặt thằng Sẹo, người mà mười mấy năm nay cô chưa hề gặp lại. Còn việc có đồng ý cưới thằng Sẹo hay không thì còn do chính cô quyết định được không và liệu cô có thể phản kháng với lời thuyết phục của mẹ mình?
Khi giờ đây Sâm đã tạo điều kiện cho cô học hỏi tất cả công việc ở quán với mục đích giữ cô ở lại quán lâu dài, nhưng lẽ nào cô sẽ về quê lấy chồng và từ bỏ mọi thứ ở đây. Cuộc đời của Khuê sẽ rẽ sang một lối khác, và nơi đó không có Sâm đi cùng?
Đọc tới đây rồi thì có bạn nào tò mò về nhân vật có cái tên là Sẹo không nhỉ? Đối với một đứa hay nghĩ lang tang như mình thì không thể dừng suy luận về quy luật của tự nhiên, sức hút của vạn vật và những con người thuộc về nhau chắc sẽ va vào nhau mà thôi, quan trọng là thời điểm nào đấy thôi.
Nhân vật bí ẩn
Ký ức cùng Khuê
Quay ngược thời gian trở về với tuổi thơ của Sẹo – một cậu nhóc nhỏ con, gầy còm luôn bị bạn bè xa lánh và bắt nạt, nhưng người làm cho cậu khổ sở nhất chính là cô bé Khuê xinh xắn nhưng tính tình ngang ngạnh như con trai.
Nhắc tới đây lại nhớ đến bản thân mình ngày xưa ấy, lúc còn học tiểu học chỉ thích chơi trò rượt đuổi với tụi con trai dù cho mình chỉ là một cô nàng ốc tiêu với mái tóc cao bồi, chỉ ỷ lại vào sự chơi hăng và tốc độ chạy nhanh của mình mà thôi. Đến giờ ra chơi là như chim sổ lồng và lao vào cuộc đua tốc độ của đôi chân bé nhỏ, mỗi lần nhớ lại càng thấy hồi nhỏ mình dữ bao nhiêu thì càng lớn càng rụt rè bấy nhiêu, thấy mình hồi nhỏ sao lại có thể chơi những trò bạo lực quá, có lẽ nào càng lớn mình càng rụt lại để biết quan sát nhiều hơn?
Và vì câu nói thô thiển của thằng Quyền mà niềm vui nhỏ nhoi của Sẹo đã chấm dứt, nhỏ Khuê không bao giờ chắn đường cậu trước cửa lớp và cả hai cũng không còn vật lộn với nhau nữa.
Thói cẩu thả chết người
Đến khi lên lớp Năm thì gia đình của cậu không còn được êm ấm như xưa nữa vì sự ngờ vực của bà nội cho rằng cậu đi lạc vào nhà này do không giống cha mình hay bên họ nội một chút nào, cả nhà không ai có tóc xoăn như cậu. Vì lẽ đó mà sóng gió nổi lên cả năm trời, nhưng đến lúc đỉnh điểm cao trào là kết quảxét nghiệm ADN đã khiến mẹ cậu phải từ bỏ cuộc sống này khi không còn chịu đựng nổi những lời cay nghiệt của bà nội và các cô, và có lẽ bà cũng không thể nào hiểu nổi vì sao mình không làm gì có lỗi mà kết quả lại ra thế kia…
Với những người thấp cổ bé họng thì họ không thể nào dùng lý lẽ và sự chân thành để thuyết phục được miệng đời, nhưng những người có tiền thì khác, dù cho những người xung quanh có nghi ngờ thì người ta cũng vì thế lực của gia chủ mà không dám nói lên một lời. Cuộc đời này không dễ gì phân biệt thực hư nếu chúng ta không tìm ra chân tướng ngọn ngành của sự việc. Đừng để sự cẩu thả của mình khiến ai đó bị cướp đi cuộc sống ấm êm mà đáng lẽ họ xứng đáng được nhận, hay bi thảm hơn là khi họ bị dồn ép đến mức tìm đến cái chết.
Vì những cú sốc trong gia đình liên tục xảy ra và tuy điều khuất lấp đã được làm rõ nhưng không thể nào sắp xếp ổn thỏa nên ba cậu quyết định âm thầm bỏ quê lên Sài Gòn sinh sống và vì thương ông nên cậu cũng nhất quyết đi theo người cha đã có công nuôi dưỡng cậu bấy lâu nay. Thế nhưng cuộc đời cậu vẫn cứ bị thằng Quyền làm cho khổ sở hơn mà thôi…
Sự thật không thể ngờ
Cuộc coi mắt diễn ra trong sự ngượng nghịu của đôi trẻ. Cả hai đều giữ sự im lặng theo 2 luồng tư tưởng khác nhau. Một bên là người biết tuốt, một bên là cô nàng hoang mang vì giờ đây mới biết được thằng Sẹo lại chính là anh chàng Sâm mà cô thương nhớ và cũng vì anh mà dạo gần đây cô cứ bị đau thắt con tim mình đấy thôi.
Tuy nhiên, đối diện với cô là hình ảnh vô cùng khác biệt với thằng Sẹo ngày xưa. Gặp lại Sâm trong tình cảnh này càng khiến cô nghĩ nhiều hơn về Sẹo, nhưng khi nghĩ quá nhiều đến Sẹo thì Khuê lại cảm thấy như đang phản bội Sâm và ngược lại.
Không chỉ có mình cô suy nghĩ về vấn đề này mà Sâm cũng vậy. Trong lòng cậu cứ lo lắng suy nghĩ nếu Khuê thích mình thì sao cô còn đồng ý gặp gia đình thằng Sẹo, điều đó làm cho việc trước đây cậu khẳng định Khuê có tình cảm với mình bị lung lay. Và còn thêm chất xúc tác vô cùng mạnh mẽ là những lời đe dọa của thằng Quyền vào buổi tối đúng vào cái ngày hai bên coi mắt nhau khiến Sâm càng thêm thấp thỏm lo lắng cho mối tình này.
Tan nát con tim
Cứ ngỡ hạnh phúc của mình chỉ cần giơ tay ra là chạm tới ngay. Ai ngờ cảnh tượng đầu tiên mà Khuê bắt gặp chính là cảnh Sâm và Tịnh đang ôm nhau trước cửa phòng trọ của cô, tất cả những loại cảm xúc của đau khổ đều như cùng một lúc đổ ập xuống trái tim bé nhỏ của cô, sức nặng đó như muốn băm nát trái tim cô ra thành nhiều mảnh.
Nếu cô gái nào đã nếm trải cảm giác đau khổ của tình yêu thì chắc cũng sẽ cảm thấy nghèn nghẹn ở trong lòng và đồng cảm với nỗi đau đó. Nó thật sự làm mình đã khóc, nhưng điều khiến mình khóc chính là sự hiểu lầm kia có dẫn đến việc chia cắt hai trái tim đang yêu nhau, và những tình huống bi thảm liệu có xảy ra hay không? Khi biết được sự thật thì Khuê có cứu vãn được tình thế đã diễn ra rồi không?
VUI hay BUỒN chính là do MÌNH CHỌN
Cái kết của câu chuyện cuộc đời mình, có buồn hay vui thì đều do chính chúng ta, những người trong cuộc quyết định đấy thôi. Không có cách nào hay hơn việc mình cùng nhau ngồi xuống để giải quyết những điều chưa hiểu về nhau, để kể về những câu chuyện trước đây bị khuất lấp khiến cho đối phương phải hiểu lầm. Tính con gái vô cùng đa sầu, đa cảm thì ai cũng biết rồi, thế nhưng những chàng trai khi yêu thì cũng có bao giờ dám vỗ ngực tự xưng mình là người từng trải và tự giải quyết hết mọi vấn đề được đâu.
Ai trong chúng ta chắc hẳn đều phải học cách nói ra để những người quan trọng trong cuộc đời của mình hiểu và cảm thông cho mình, chứ im lặng mà cứ đòi người ta hiểu mình hoàn toàn thì có phải là ức hiếp người quá đáng không nè. Mình mong rằng tất cả những ai khi xem qua cuốn sách “Con chim xanh biếc bay về” sẽ hiểu và cảm thông hơn cho người đặc biệt bên cạnh mình, và hãy làm mọi thứ với tinh thần trách nhiệm cao dù cho việc đó đối với người khác chỉ là những công việc nhỏ nhặt mà ai cũng có thể làm được. Và chắc chắn có một thứ có thể thay đổi được thái độ và hành động của một con người, không có gì khác hơn chính là hai chữ “TÌNH THƯƠNG”.
Giờ đây sắc xuân đã tràn ngập khắp nơi, và JourJourney chúc cho mọi người có một cái Tết ấm áp bên người thân và tận hưởng niềm hạnh phúc tràn đầy nha.
Và nếu bạn nào có thắc mắc cái kết cuối cùng sẽ như thế nào vậy, thì tụi mình cùng đọc sách và trải nghiệm cảm giác bi hài đan xen của các nhân vật hen.
Mời các bạn xem một vài hình ảnh về các ngôi chợ được nhắc đến trong Con Chim Xanh Biếc Bay Về nha:







– Theo Wikipedia Tiếng Việt



Bài viết cảm nhận sách Con Chim Xanh Biếc Bay Về – Nguyễn Nhật Ánh,
Đậu Bắp Mây Xanh
Mời các bạn đặt mua sách tại:
- Nhà sách Fahasa Online:
–> Con Chim Xanh Biếc Bay Về – Bìa Cứng – Tặng 6 Postcard
–> Con Chim Xanh Biếc Bay Về – Tặng 6 Postcard